Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Đàn

            Anh thân yêu!
            Giờ này anh ở nơi đâu? Anh đang nghĩ gì? Và làm công việc gì thế ạ? Em thì những ngày này đang rất nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm…
Có vẻ em vừa đi qua một cái vòng tròn lớn trong bão tố. Và giờ em lại trở về điểm xuất phát những ngày chúng ta bên nhau. Những kỷ niệm ngọt ngào, và cả tình yêu, khát vọng khi bên anh giờ vẫn như mới ngày hôm qua. Em lại nhớ anh, em lại khóc, em lại đau khổ đến tan nát cõi lòng khi nghĩ anh đang bên một người phụ nữ nào đó. Có một chút ghen tỵ len lén trong tim. Nhưng mà cuộc đời mà! Em đang muốn giành lại anh từ trong tay bất cứ người phụ nữ nào khác. Điều mà khi xưa em đã không đủ can đảm để làm điều đó. Em đã hèn nhát để tình yêu đi qua trong tiếc nuối và khát khao vô tận.

             Anh là trọn vẹn tình yêu trong sâu thẳm trái tim em, là khao khát đến cháy bỏng từ sâu thẳm trong đáy lòng. Cũng tại vì em quen sống không thật lòng. Quen sống với những gì em không mong muốn. Quen yếu đuối và chịu đựng dòng đời xô đẩy. Em quen chạy trốn thực tại, em quen quên mình là ai, con nhà ai, gia cảnh thế nào? Thế nên khi đối mặt với anh, em chỉ biết yêu anh từ trong sâu thẳm trái tim mình, nhưng mà hình như em chưa từng chấp nhận tình yêu đó trong em. Em đã khoác lên nó tấm áo của tình bạn một cách hèn hạ phải không anh? Em chẳng bằng ai và cũng chẳng có gì? Vậy mà em đã sợ mất tất cả khi thừa nhận tình yêu với anh? Em sợ cuộc đấu tranh với sự cản phá của gia đình. Em sợ anh phải khổ khi vương vào gia đình em. Thứ mà chính em luôn rất đau khổ và căm ghét nó. Em không đủ  sức mạnh để bảo vệ anh. Không đủ can đảm, chẳng có sự tự tin để vượt qua giông bão dự đoán sẵn và em chọn sự từ bỏ. Thà rằng mình không đến với nhau còn hơn đến với nhau rồi lại xa nhau. Em mải miết tự chữa lành các vết thương từ sâu trong tâm tưởng của mình. Em sợ chúng sẽ làm anh đau. Nhưng mà chính em lại làm anh đau. Dù biết khi bên anh, em sẽ quên hết tất cả, chỉ niềm vui, hạnh phúc và những tình cảm tốt đẹp tích cực nảy sinh. Em thật ngốc phải không anh? Giờ em không muốn là một cô bé ngốc để tuột mất tình yêu đích thực của đời mình nữa. Em muốn đấu tranh, em muốn giành giật, em muốn chấp nhận mọi cái giá phải trả để giành lấy tình yêu của mình. Nhưng mà còn kịp không anh? Anh còn yêu em không? Còn muốn ở bên em không? Chỉ cần anh còn muốn, em sẽ bước qua dầu sôi lửa bỏng vì anh. Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, còn hơn le lói suốt trăm năm. Giờ em chỉ muốn được ôm anh, được hôn anh và được cùng anh mãi mãi. Sao chuyện giữa chúng ta lại chỉ là những khoảng khắc? Em nhớ anh nhiều lắm. Anh có còn nhớ em không? Em chỉ muốn nói với anh một điều: Em xin lỗi, … em rất yêu anh! Hãy tha thứ cho em anh nhé! Mình đến với nhau bây giờ được không anh?....

                                                                          Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét