Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Lòng

   Mẹ ngồi tựa cửa nhìn ra,
Má nhăn, tóc bạc, mắt nhòa, lệ rơi ...
   Miền Nam được giải phóng rồi,
Nước nhà thống nhất lòng người hân hoan.

   Mà sao lòng mẹ nát tan,
Đêm ngày trông ngóng sao con không về?
   Nhớ lời hẹn lúc ra đi,
Giặc tan con lại trở về quê hương.
   Giờ con nằm lại chiến trường,
Giữa rừng hay ở dọc đường hành quân?
   Nơi nào trên dải trường sơn,
Hay bên biển với hàng dương vỗ về?
  Ở đâu cũng được chở che,
Của bao bà mẹ như quê hương mình ...

     Sống anh dũng, chết quang vinh.
Con không còn, để màu xanh mãi còn ...
                          Tác giả: Lỗ Ngọc Giao
Đọc thêm các bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét