Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Hôm qua tôi trở về thăm trường cũ.
 Nhiều nét đổi thay từ những dãy nhà.
 Ngồi chơi hàng giờ ghế đá bên cổng
Ngắm lá ngắm hoa chỉ thấy im lìm


Trường xưa người cũ giờ đâu còn
Hỏi thầy, hỏi cô chỉ thấy lắc đầu
Suy nghĩ hàng giờ khi ngồi quán nước
Điện thoại tới lui chẳng thấy ai trả lời.

Buồn tình ta lượn phố phường
Ngắm đường, ngắm phố quá đỗi thân thương
Kỷ niệm xưa ùa vào tim đầy ắp
Ta mua quà nhờ vả chuyện tìm bạn xưa

Đợi chán, đợi chê cả hai tiếng trời
Ngắm anh cảnh sát bắt xe, tuýt còi
Ngắm mấy đứa nhỏ đá bóng vui vầy xung quanh
Chuyện xưa, tình cũ lẽ nào đóng băng?

Người về, ta vội vàng đưa túi quà
Mà ta phải bấm bụng bỏ tiền ra mua
Cái lắc đầu ôi sao rứt khoát
Người đuổi ta về, cửa đóng cài then

Lòng buồn sâu thẳm theo lối ta về
Vẫn màu xanh của ruộng đồng cây cối
Chẳng khỏa lấp cho ta hết lỗi buồn
Thấy phận mình bé nhỏ, vô quyền lực.

Mấy người công chức sao giàu có, uy quyền
Họ phách lối, họ ngẩng cao đầu
Ta giờ là dân đen
Hình như run sợ trước họ

Ta chẳng còn là cô bé ngày xưa
Đầu đội trời, chân đạp đất, ngực chứa đầy tình yêu
Giờ ta có một tình yêu trong nuối tiếc muộn màng
Một công việc chưa làm ra nhiều tiền của

Nhớ người xưa, trái tim này rạo rực.
Có vẻ người xưa đang ở rất gần bên ta
Đôi khi cảm thấy trái tim đập mạnh mẽ bất thường
Giữa đêm khuya thanh vắng ta ngồi bàn vi tính

Không, ta nhất định đi tìm người bạn cũ
Vì đó là người bạn tốt nhất của ta
Là chàng trai bất quy tắc
Vì quy tắc nào trong cuộc sống của ta

Anh cũng vượt qua không cần đặt câu hỏi
Ta khao khát một vòng tay, một bờ vai chia sẻ
Một người bạn chân tình giữa thế gian đầy lọc lõi
Ta tìm người vì người là linh hồn của ta.

                                                                   Tác giả: Phạm Thị Hợi
Đọc thêm các bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét