Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Tôi

           Anh yêu!
          Những ngày này em thấy nhớ anh quá. Có phải theo câu ca: trai thời loạn, gái thời bình hay không! Giờ em đang sống khá bình yên trong căn nhà thuộc sở hữu riêng của mình. Một công việc kinh doanh của chính mình. Và một dự án đang theo đuổi cũng là của chính mình. Em đang sống đúng như ước mơ thời niên thiếu của mình. Chỉ có điều, xin nói thật với anh là tiền em làm ra chưa nhiều. Cuộc sống vẫn còn những lỗi lo toan, những bức xúc cần có thêm bờ vai để nương tựa, cần một vòng tay để được  trở che. Và em đã rất nhớ anh. Nhớ ngất ngây những phút giây bên anh. Em nhớ anh lắm anh yêu ah. Cả ngày em nhớ, lúc ăn em cũng nhớ, lúc làm việc em cũng nhớ, tối đến  đi ngủ em cũng nhớ. Chẳng biết anh có nhớ và cần đến em nữa không? Còn em, em luôn muốn dành cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất.
            Giữa chúng mình có lẽ đã tồn tại quá nhiều khoảng cách và hiểu lầm. Và mình đã xa nhau. Đôi khi để tiếp tục sống vui vẻ với bạn bè, gia đình, đồng nghiệp em đã cố gắng quên anh. Em quên đi sự đau khổ không được phép. Em cứ vùi đầu vào học và công việc như một con điên. Và em đã quên anh thật. Lúc đó em mới biết, em là con điên thì mới quên anh. Vì anh thật tuyệt vời. Anh luôn hoàn hảo trong mắt em, dù em biết chuyện chúng mình thật khó thành đôi. Vì em quá tự ti và yếu đuối. Cuộc sống còn chật vật trăm nỗi lo toan đến mức tưởng như bạc hết tóc ở đỉnh đầu. Vì những đổ vỡ trong quá khứ vẫn làm em đớn đau. Em cần thêm thời gian để tự chữa lành những vết thương trong lòng mình. Còn anh, anh không đợi được nữa. Anh đã rời xa em! Em lại còn bận vật lộn với những mưu sinh của cuộc sống khi mới ra trường. Thực hiện những giấc mơ khi còn ngồi trên giảng đường đại học. Em đã thành công nhưng em thấy trống rỗng, em thấy mình cô đơn và lạc lõng giữa dòng đời. Công việc thì bấp bênh, không ổn định. Em thấy mình không còn là mình nữa. Em không hề hạnh phúc như em đã nghĩ và mong muốn. Em từ bỏ và tung hê hết những thứ lòng mình không thật sự muốn. Em bắt đầu lại từ con số không. Khêu gợi lại những đam mê thật sự của chính mình. Chưa đạt được mục đích, nhưng em dần tìm lại được  chính mình. Em đang bắt đầu cảm thấy hạnh phúc và niềm vui. Nhưng rồi em lại thấy nhớ anh, nhớ anh thật nhiều. Em muốn đi tìm anh, muốn được bên anh, cùng đồng cam cộng khổ với anh, chia xớt buồn vui với anh.
          Còn nhớ khi xưa một người bạn trong lớp nói anh là phiên bản nam của em. Họ khen anh rất tuyệt vời trong cách cư xử với bạn bè và thầy cô của em. Em đã rất vui. Cách mà anh quan tâm đến em luôn làm em rất hạnh phúc. Nhưng hồi đó em ngu quá, em đã để mất anh. Tình yêu trong em với anh mong manh, mỏng mảnh như sợi chỉ nhỏ lóng lánh, long lanh. Nó có thể đi xuyên suốt cùng em đến hết cuộc đời nhưng mà nó thật mỏng manh, yếu ớt giữa dòng đời xô đẩy ngược xuôi. Và tình yêu của em không giữ nổi trái tim anh, anh đã đi đến một vùng đất mới.
          Khách quan mà nhìn thì mình chẳng giống với nhau đâu. Nhưng chủ quan mà nghĩ thì anh đúng là một nửa còn lại mà em đang thiếu. Chúng mình có nhiều điểm tương phản nhau khiến cả hai mơ ước và khao khát về nhau. Và rất nhiều điểm đồng cảm với nhau, khiến cả hai rất hiểu nhau và thông cảm cho nhau nhiều thứ. Nếu nói tình yêu là sự đồng cảm mãnh liệt của hai tâm hồn thì giữa chúng ta luôn tồn tại một tình yêu trong sáng và đẹp đẽ nhất. Có thể giờ này anh vẫn đang ở trong tâm bão mà gia đình đem lại. Thứ mà em đã đã trải qua khi còn học thời phổ thông. Tuổi mới lớn là tuổi tâm lý hỗn độn nhất. Khi ấy người ta cần một bàn tay, một bờ vai chia sẻ của người mẹ dịu hiền nhất. Nhưng lúc đó gia đình em trở lên tan nát nhất. Tất cả những gì tốt đẹp trước mắt em, những gì em từng tự hào về bản thân về gia đình mình đều sụp đổ hoàn toàn trước mắt em. Em gần như mất hết tất cả. Bạn bè, gia đình, thầy cô đều quay lưng và đối xử tệ bạc với em. Họ tránh xa em như người ta tránh xa một căn bệnh nan y khó chữa. Họ thẳng tay vùi dập, xúc phạm và chà đạp em. Họ ngang nhiên và trơ trẽn tước đoạt những thứ thuộc về em. Thứ mà em đau đớn nhất là công danh sự nghiệp của em đã bị vùi nát trong cơn bão đó. Em co cụm như một con sâu róm, một con nhím luôn cố xù lông để tự bảo vệ mình. Những ngày đó em chỉ biết trải lòng mình với những trang sách. Em đọc gần như tất cả mọi thứ có ở thư viện xã. Nghĩ đến chuyện này em lại thấy cảm ơn cái thư viện đó. Không có những quyển sách trong thư viện. Có lẽ em đã không thể vượt qua. Em vẫn khoác nên mình một vỏ bọc xù xì, xấu xí thậm chí là bẩn thỉu. Vì em biết đấy là thứ duy nhất em tự bảo vệ được mình. Vì em biết là nói như thế thì chẳng ai dám và chẳng ai dại gì mà xâm hại em. Em đã thành công. Tuy kế hoạch của em chỉ thành công được 60%. Nhưng giờ em đang gặt hái những sự ngọt ngào đầu tiên của kế hoạch đó.
          Cuộc sống thì luôn tiếp tục. Chúng ta thì luôn phải tiến về phía trước. Nếu chúng ta không tự đi thì cuộc sống vẫn cứ kéo lê chúng ta đi. Gia đình là bệ phóng tuyệt vời cho mỗi cá nhân. Cũng vậy gia đình là thứ dập vùi mỗi người nhiều nhất. Nhất là ở những nước á đông còn nặng nề quan điểm nho gia như nước ta. Nó trở nên nặng nề nhất là các vùng sâu, vùng xa, vùng lạc hậu. Họ nhìn chúng ta qua lăng kính của gia đình, dòng tộc, anh em nhiều hơn những gì chúng ta tự biểu hiện. Nói vậy để chúng ta hãy suy nghĩ và làm những thứ phù hợp với điều kiện và hoàn cảnh hiện tại. Người ta nói làm thế này, làm thế kia sẽ thành công và hạnh phúc. Nhưng có ai có điều kiện và hoàn cảnh giống chúng ta đâu? Chúng ta làm thế biết đâu sẽ thất bại thê thảm. Giấc mơ cháy bỏng khi còn thơ bé của em là trở thành một nhà văn, nhà thơ. Và giờ em đang phấn đấu trở thành một Blogger chuyên nghiệp. Em đã có một cái vườn nhỏ, mấy hôm nữa hết mưa em sẽ đào một cái ao nhỏ. Trồng những cây em thích vào vườn của em. Làm các chương trình quảng cáo để bán được nhiều sản phẩm sơn. Cuộc sống của em giờ chỉ nhỏ bé và nhẹ nhàng thế thôi. Nhưng đó là mơ ước cháy bỏng khi còn niên thiếu của em đấy ạ. Anh thì khác em, cây to đón gió lớn mà! Mình chỉ đồng cảm chứ không giống nhau anh nhỉ. Chúc anh luôn thành công và hạnh phúc. Mong được đi bên cạnh cuộc đời anh. Vì anh là trái tim của em mà, em không muốn mình lạc mất trái tim một lần nữa. Khi yêu người ta có thể không được sống bên nhau nhưng không thể quên nhau phải không anh? 
      Em xin lỗi anh vì em đã để lạc mất anh suốt một thời gian dài. Em sẽ dần chắp nối và tiếp thêm năng lượng cho anh. Cùng anh đi tiếp trên đường đời. Mình là bạn của nhau mà anh nhỉ?
                                                                   Tác giả: Phạm Thị Hợi


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét