Nó mười chín tuổi rưởi, đang là sinh viên năm hai của trường trung cấp. Anh là chàng trai đầu tiên đến nhà nó chơi với danh nghĩa để tìm hiểu. Nó ở một mình trong thị trấn. Nó chỉ lo học tập và tranh thủ ôn thi lại. Ước mơ được trở thành sinh viên đại học luôn cháy bỏng trong tim nó.
Anh hơn nó bốn tuổi, anh hay đến và ngồi nói chuyện với nó vào buổi tối. Nó không thích lắm. Kế hoạch học tập và ôn thi của nó bị anh làm vỡ. Đôi khi cũng bất tiện. Có lần nó bảo anh mỗi tuần chỉ đến nhà nó một lần thôi. Vì nó bận học. Anh nhìn sâu vào mắt nó và nói: anh biết ... nhưng mà anh nhớ em!... Nó quá ngây thơ để hiểu hết những cảm xúc trong đôi mắt ấy. Nó thấy thoáng rùng mình và thương anh. Nó đề nghị anh lên về sớm. Thoáng mỉm cười, đỏ mặt và anh đồng ý.
Nhưng mà hôm nào anh cũng lấn lá ở lại khá muộn. Đôi khi nó cũng thấy lo lắng. Tại nó chỉ ở một mình. Khu phố buôn bán mà nó đang sống ban ngày đông đúc, lườm lượp xe cộ. Ban đêm thì vắng hoe vắng hoắt. Nó không vui lắm. Nhưng mà anh đã đi làm. Chỉ còn mỗi việc đi tìm hiểu và lấy vợ. Anh khác nó quá. Nó còn biết bao hoài bão cháy bỏng trong tim. Xây dựng gia đình ở tuổi đôi mươi là điều không tưởng. Nó thờ ơ khi nói về tương lai. Anh thì lại rất hào hứng. Nó nhìn thấy nét buồn trên mặt và sự thất vọng trong lòng của anh. Nó lại nhiệt tình chuyện trò. Anh thì rớt nước mắt vì sung sướng...
Nhưng mà hôm nào anh cũng lấn lá ở lại khá muộn. Đôi khi nó cũng thấy lo lắng. Tại nó chỉ ở một mình. Khu phố buôn bán mà nó đang sống ban ngày đông đúc, lườm lượp xe cộ. Ban đêm thì vắng hoe vắng hoắt. Nó không vui lắm. Nhưng mà anh đã đi làm. Chỉ còn mỗi việc đi tìm hiểu và lấy vợ. Anh khác nó quá. Nó còn biết bao hoài bão cháy bỏng trong tim. Xây dựng gia đình ở tuổi đôi mươi là điều không tưởng. Nó thờ ơ khi nói về tương lai. Anh thì lại rất hào hứng. Nó nhìn thấy nét buồn trên mặt và sự thất vọng trong lòng của anh. Nó lại nhiệt tình chuyện trò. Anh thì rớt nước mắt vì sung sướng...
Bất ngờ mấy ngày liền không thấy bóng dáng anh. Nó bắt đầu thấy nhớ. Những ngày qua nó đã nhận quá đầy đủ tình cảm anh dành cho nó. Và nó quên rằng nó cũng đã rất nhớ anh. Một tuần sau anh xuất hiện trước cửa nhà nó. Bộ dạng không thể thảm hại hơn. Chưa kịp nói gì thì một người bạn chạy tới đỡ lấy anh nếu không anh đã bị khuỵa xuống. Nó phụ giúp anh bạn kia dìu anh vào chỗ ngồi. Trông anh tệ quá. Mùi tanh hôi của máu ở vết thương bốc lên nồng nồng. Anh nhìn nó miệng cười tươi như hoa, trong khi nó vô cùng hốt hoảng trước cái chân bị thương đang sưng phù nề và đỏ ối ở chỗ vết thương hở do anh đi bộ một đoạn đường xa tới chỗ nó. Nó kêu lên: trời ơi! Anh Hà!... Anh Hà! ... Anh bị làm sao thế này? Anh không trả lời nó, nụ cười trên môi anh tươi hơn. Nó thấy mắt anh lấp lánh niềm vui, hạnh phúc như người ta vừa leo được lên đỉnh ngọn núi. Anh kéo đầu nó vào ngực mình và ngất ngây thưởng thức hương vị của hạnh phúc. Mặc cho nó hỏi anh không biết bao nhiêu câu hỏi: Anh bị làm sao? Bị thế lâu chưa ? Anh có bị đau không... Mãi sau anh mới thì thào vào tai nó: Anh không sao, hôm trước ở nhà em về anh bị tai nạn. Nằm liệt mất mấy hôm. Mãi hôm nay anh mới đi ra đến đây được với em! Cậu bạn đi cùng anh xen vào nói: Đã bảo anh đừng đi bộ ra đây rồi mà. Vừa mới đỡ được cái mà lại đi xa như thế. Chân cẳng bây giờ ra thế này, tối thao hồ mà rên ... Anh chặn lời cậu bạn lại và nói: Nhưng mà anh không ra đây, thế nào Hạnh cũng lo! Được thể, nó ôm chặt vào ngực anh nức nở. Nó muốn nói với anh, nó đã nhớ anh rất nhiều và không biết vì sao anh không đến chỗ nó nữa. Nó cũng không biết chỗ của anh để đến tìm. Nó cũng tự hứa với lòng từ sau không làm anh buồn nữa! Nhưng mà nó không nói được, nó cứ nấc lên vì thương anh quá. Vì nó đã nghĩ xấu về anh, nó đã nghĩ anh bỏ nó và nó đã cố gắng quên anh... Anh nới tay nó ra và khẽ rên nên đau đớn. Thì ra ở phần ngực của anh cũng có một vết bầm lớn. Không biết tại sao? Nó kêu lên, sao anh bị thương nhiều chỗ thế, rồi hu hu khóc. Trong nàn nước mắt, nó thấy anh cười rất vui. Anh đang hạnh phúc vì thấy nó cũng rất quan tâm và thương anh. Anh thấy nó tuy nghèo và ngốc nhưng cũng rất tình cảm và nhân hậu. Anh chỉ xin nó dựa đầu vào ngực anh một lát cho đỡ nhớ. Xe của anh bị công an giữ, anh phải đi bộ vì bạn anh bận không đưa anh đi được. Nó muốn giữ anh ở lại nhưng lại quá bất tiện vì nó chỉ ở một mình. Vừa lúc đó, một người bạn nữa của anh chạy xe đến đón hai người trước khi đi làm ca đêm.
Anh vội đi mà chưa kịp để lại địa chỉ nhà để nó đến thăm. Nó lại nhớ anh, khắc khoải mong đợi anh đến. Nó lo lắng. Nhưng đành vậy thôi. Sau lần ấy anh vẫn đến chỗ nó. Nhưng mắt anh khác lắm. Có cái gì xa xôi, có cái gì xấu hổ và có cái gì ân hận. Anh hỏi rõ về tên cô giáo dậy tiếng anh trên lớp của nó và thở phào nhẹ nhõm. Mãi sau này nó mới biết, cô giáo dậy tiếng anh mới của nó cũng yêu và đang tha thiết theo đuổi anh. Mặc dù anh thích nó, nhưng cô kia giàu có, công việc ổn định, ăn nói nhẹ nhàng và sẵn sàng lao vào lửa vì anh. Họ cùng chung sở thích tham gia hoạt động đoàn. Đến với cô ấy, anh sẽ cưới được ngay mà không phải đợi. Cô ấy còn đang tìm mọi cách để ép anh cưới cho bằng được. Không như nó, nghèo, ốm nhách, nóng nảy và lạnh lùng nữa. Cô ấy vừa chuyển đến dạy lớp nó ngay ngày sau hôm anh hỏi. Nó chả biết gì nên không nói lại với anh.
Anh ra nhà nó thưa hơn, thời gian ở lại cũng ngắn. Anh còn đem cả bạn đến tán chuyện nữa làm nó không vui. Nó chỉ muốn được cùng anh nói chuyện riêng tư. Và nó tỏ ra khó chịu với bạn của anh. Bạn của anh thì nói thẳng vào mặt nó: Anh ấy còn đang có một đám nữa, cô ấy là giáo viên của nó và cô ấy rất tuyệt. Nếu nó có tình cảm với anh thì mau mau từ bỏ. Vì sớm muộn gì anh cũng sẽ yêu cô ấy thôi. Nó buồn lắm, mở to mắt nhìn vào mắt anh mong tìm được sự khẳng định tình cảm chắc chắn từ anh. Nhưng nó thấy thái độ của anh có chút lạnh lùng, yếu ớt và đôi mắt vương lệ . Nhưng nó vẫn thấy anh yêu nó, chỉ là yếu ớt và hoang mang. Nó cũng thấy hoang mang và lo lắng như người đang ở trên đám mây cao bất ngờ bị rơi xuống đất. Nó bình tĩnh hỏi lại anh: Chuyện ấy là thế nào? Anh mở to mắt cho nước mắt không chảy ra. Anh nói: Tại em cả, sao em nói dối tên cô giáo dậy tiếng anh của mình? Ngày mai em sẽ biết... Rồi anh và bạn anh bỏ về. Nó thì chưng hửng, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Lẽ dĩ nhiên là từ hôm sau ấy, mỗi giờ tiếng anh nó luôn được cô giáo chăm sóc thật đặc biệt. Cô ấy làm mọi cách để làm nó bị tổn thương dưới cái vỏ đạo đức giả. Cô nói thẳng với nó là cô đang theo đuổi anh Hà của nó. Còn chắc chắn sớm muộn anh Hà sẽ thuộc về cô ấy. Nhưng mà cô cũng xin nó nhường anh Hà cho cô ấy. Vì nó còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội. Còn cô ấy, cô ấy chỉ muốn có anh Hà thôi. Cô ấy cũng không quên đe dọa nó: Nếu không từ bỏ anh Hà, cô sẽ làm cho nó bị đuổi học. Sẽ làm cho cuộc đời nó không bao giờ ngóc được đầu lên. Ngược lại, nếu nó từ bỏ anh Hà. Cô ấy sẽ giúp đỡ nó khi nó thi vào hệ đại học tại chức sau khi tốt nghiệp trung cấp tại trường. Ơn đền, oán trả. Cô ấy nói là sẽ làm!
Trời ơi! Tai nó ù lên, ngực nó muốn vỡ tung ra làm nhiều mảnh nhỏ. Nó thật sự đang rất mệt mỏi. Mỗi ngày nó vẫn đang âm thầm và mãnh liệt đấu tranh với căn bệnh tiền ung thư ruột mà nó đang mắc phải để giành giật sự sống từ tay thần chết. Năm xưa nó đã từng bị thầy giáo của mình đe dọa sẽ làm nó trượt tốt nghiệp phổ thông vì không làm theo ý của thầy ấy. Cái cảm giác tan nát, đau đớn và hổ thẹn đến tận cùng khi nó là một trong số rất ít học sinh bị trượt tốt nghiệp năm đó bây giờ nghĩ lại vẫn làm trái tim nó nhức buốt. Nó nhìn lũ bạn rồng rắn nói cười đi thi đại học mà nước mắt lưng tròng, nó trở nên thê thảm và suy sụp nghiêm trọng. Cố gắng lắm nó mới lấy lại được tinh thần để ôn thi lại. Rồi nó đành tặc lười nghe lời họ hàng vào ngôi trường này học và ôn thi lại. Nếu bây giờ nó bị nhà trường đuổi học vì bất kỳ lý do gì. Cuộc đời nó sẽ vô cùng thê thảm. Nó sẽ không đứng dậy nổi nữa. Cô giáo biết rất rõ điều đó. Và nhìn nó với đôi mắt đắc thắng pha lẫn chút giễu cợt. Còn việc học tiếp đại học tại chức là kế hoạch của nó từ khi bước vào ngôi trường này. Cô ấy đã rất khéo chọn miếng mồi ngon mà nó mơ ước để nhử nó.
Nó nắm chặt bàn tay mình trong căm hận và bất lực. Nước mắt nó tuôn rơi. Nó không thể đầu hàng. Nó tin vào tình cảm của anh Hà giành cho nó. Nhưng nó vờ như đồng ý để cô kia không tung ra thêm những đòn hiểm độc với nó. Dù sao nhiệm vụ của nó lúc này là tồn tại và vươn lên trong cuộc sống. Nhưng mà anh Hà ngày càng xa cách nó. Anh còn mượn nó cây đàn ghi ta và nói để tập văn nghệ gì gì đó nên bận không qua chỗ nó được. Một lần nó tình cờ thấy anh đang dùng cây đàn của nó để đàn hát cùng cô giáo. Nó thật sự đau khổ. Trái tim muốn vỡ ra. Hình như nó đã mất anh. Tại sao anh lại nói dối nó. Nó giận anh và buồn lắm. Cô ấy cũng buộc nó không được cho anh đến nhà chơi nữa, nếu không cô ấy sẽ biến cuộc đời của nó trở lên thê thảm. Vì nó là dân nhà quê ư? Còn cô ấy là dân thổ cư của thị trấn? Cô ấy có mọi thứ, còn nó chả có gì ngoài lợi thế về tình cảm của anh. Nhưng mà anh cũng đã che dấu nó nhiều chuyện. Anh đang dần xa cách nó.
Anh không đến nhà nó nữa, không biết đã bao nhiêu hôm rồi! Nó cũng không thể tập trung vào học. Nó leo lên trần nhà, ngắm sao đêm. Ngắm khu phố về đêm thật yên tĩnh với những cây xoan đào xanh mát mắt. Những chùng hoa vàng úa như những chiếc lồng đèn tuyệt đẹp. Đôi mắt nó cuối cùng luôn dõi về một hướng, nơi anh sẽ xuất hiện nếu đến nhà nó. Nó cứ đợi mà không biết mình đợi. Nó cứ khóc mà không biết mình khóc. Nó cứ thấy mình thật buồn mà không biết biểu hiện đó đã bộc lộ ra bên ngoài khiến các bạn ở lớp mấy hôm nay cũng im re không ai nói với nó một câu nào.
Rồi một ngày anh đến thật, anh gõ cửa nhà nó. Nó đang ngồi trên mái nhìn xuống. Thấy dáng điệu anh vội vã như chỉ ghé qua gặp mặt rồi đi ngay làm nó đau lòng. Đã bao nhiêu hôm rồi không gặp mặt. Anh lại đập cửa, nó muốn thưa! Nó muốn gọi tên anh... Nó muốn nói với anh thật nhiều vì đã bao ngày nay nó đã bị ức chế rất nhiều vì cô giáo. Cô ấy hơn nó mọi mặt, và nó ghét phải thừa nhận điều ấy. Nước mắt nó chảy ra, nó thấy anh ghé mắt qua khe cửa và lẩm bẩm không biết nó đi đâu khi sách vở vứt tung tóe trên bàn. Anh bất chợt ngửa mặt lên nỏi: mưa ah? Anh đưa tay hứng... Chắc anh không nhìn thấy nó, vì nó đang ở trong bóng tối. Hòa cùng màn trời đêm. Những giọt nước mắt của nó nói thay nó hết những điều cần nói. Nét mặt anh chợt sững lại, đẫm buồn. Trông anh gần giống ngày đầu gặp nó, không mong manh, mỏng mảnh và nhợt nhợt, nhạt nhạt giống những ngày qua. Nó đang định chạy xuống mở cửa cho anh. Nó muốn đấu tranh giành bằng được anh. Nhưng ô kìa, cô ấy đang lao xe tới. Cô ấy bảo anh đi thôi! Không cần phải nói nữa. Nó đã cư xử thế rồi còn gì? ... Thì ra họ đã quyết định. Có vẻ như với anh, cô ấy - một con răn độc cũng dựng lên một vở kịch đặc sắc và ép buộc anh theo hướng nếu anh không yêu cô ấy thì cô ấy sẽ làm hại nó. Và anh càng thương yêu nó thì càng bị cô ta dắt mũi và làm nó bị tổn thương. Hay cho cái thân phận hèn mọn. Nó nuốt nước mắt nhìn tình yêu chưa kịp đơm hoa, kết trái đã bị người ta trắng trợn và đê tiện cướp đi. Nó khóc! Nó buồn rất nhiều.
Sau hôm đó, nó chờ hoài cũng không thấy anh tới nữa. Người bạn của anh công khai tán tỉnh nó. Nhưng nó từ chối phắt. Nó tuyên bố xanh rờn, đời này nó chỉ yêu một mình anh Hà làm công nhân, nếu không có chuyện gì với anh Hà nó sẽ không bao giờ một ai giống anh Hà hết. Nhưng nó buồn lắm, nó cũng rất quý những người bạn của anh Hà. Nhưng yêu thì không! Có thể đấy là cái bẫy do cô giáo dựng lên để cho anh Hà ghét nó vì nó dám yêu bạn trai của anh thôi. Nó buồn, lại bị cô giáo ở lớp ra tăng áp lực và chơi xỏ bằng những trò tiểu nhân rất khó chịu. Mặc dù nó đã chơi trò chuyền bóng cho đối phươn, khi nói sự thật thì anh Hà đang thích một người con gái khác không phải là nó. Nhưng nó rất mệt mỏi và muốn kết thúc tất cả. Biết đâu vì bị sốc này mà anh nghĩ lại, anh cảm thấy không thể sống thiếu nó được. Anh sẽ về bên nó. Nó thật sự muốn đấu tranh giành lấy tình yêu của mình. Và nó ra chỗ anh, anh không có ở nhà. Chắc anh đang đi chơi cùng cô ấy. Nó viết lại mấy dòng. Nói là nó muốn đòi lại cây đàn để thôi không mong anh đến chơi nữa. Ý nó là nó đang mong anh đến chơi, và nó mệt mỏi vì nhớ anh. Nó viết vậy, nếu cô giáo có đọc được cũng không có cớ mà làm hại nó.
Thực ra, anh giữ lại cây đàn của nó là vì khi nào anh rứt được cô ấy. Anh sẽ có lý do chính đáng quay lại gặp nó. Vì nó là tình yêu đích thực trong trái tim anh. Nhưng cô ấy và những người bạn của anh đã không để anh làm được điều ấy. Họ đã bị cô ấy mua chuộc lên nói và làm những chuyện bất nhân có lợi cho cô ấy. Họ đã kết hợp và hủy diệt được mối quan hệ của anh và nó.
Bạn anh đến trả nó cây đàn giúp anh và nói với nó rằng, anh Hà sẽ không quay lại với nó đâu. Vì cô kia quá giàu và lại là cô giáo của một trường trung cấp trong thị trấn. Cô ấy đã tốt nghiệp đại học. Trong khi anh Hà chỉ học hết lớp 12, và đang là công nhân. Lấy được cô ấy là niềm vinh dự và hạnh phúc của cả họ nhà anh ấy. Hơn nữa, anh Hà quá ham tiền của cô ấy! Nhưng nó không tin. Nó không tin anh Hà lại có thể bỏ rơi nó như thế. Nó không tin anh Hà là người tham tiền bỏ nghĩa.
Rồi có ngày nó cũng bán tín bán nghi điều đó, khi nó thấy anh Hà nhũn nhặn nói cười trở cô ấy trên phố. Nó vẫn định chào hỏi anh và biết đâu ba người nói chuyện cho ra nhẽ. Nhưng anh bất ngờ rẽ vào ngõ cụt khi thấy bóng dáng nó. Nó đứng đợi một lúc, cũng là vì quá ngỡ ngàng không tin nổi vào mắt mình nữa. Anh tưởng nó đi xa, quay xe ra, người mướt mải mồ hôi. Hình như hôm đó họ đi chụp ảnh cưới. Nó buồn vô tận.
Ngày cưới của anh, cô có gửi thiếp mời tới ban cán sự lớp nó. Nó buồn lắm. Thấy mấy người bạn anh phóng xe qua cửa nhà nó, rú ga ầm ĩ rồi cười ha hả mà nó đau lòng quá. Đúng là nó không biết lượng sức mình trong tình yêu rồi. Nó òa khóc.
Trong lớp, một vài bạn đã biết mặt anh Hà. Lại lâu rồi không thấy nó nhắc tên anh trên lớp. Mọi người hỏi tới hỏi lui. Bất đắc dĩ nó nói anh ấy đã chết! Cả lóp hốt hoảng giật mình. Họ xúm lại quanh nó hỏi: Sao mà chết? Sao Hạnh không nói để mọi người đi viếng bạn trai đầu tiên của Hạnh. Họ ôm nó vào lòng vỗ về! Nó òa khóc! Nước mắt chảy ra như nước suối. Bao nhiêu hôm nay nó thấy hết sức nặng nề, trái tim như bị đóng quan tài. Nó không khóc được giữa những người bạn đang tíu tít chuyện trò kia. Nó không nói được vì người làm nó bị tổn thương sâu sắc lại chính là cô giáo mà đang được cả lớp tâng bốc, nịnh nọt. Nó nói trong nước mắt: anh bị xe tải cán chết! Và từ sau xin mọi người đừng hỏi về anh ấy nữa! Mọi người đương nhiên đồng ý! Còn nó thì thoải mái khóc trong sự yêu thương, chia sẻ và giúp đỡ của mọi người. Nó thấy khá hơn! Nó gọi tên anh trong nức nở mà không cảm thấy xấu hổ vì thực ra là bị phụ bạc.
Phía cuối lớp, có một vài cặp mắt nhìn nó đầy thương cảm. Họ đã đi dự đám cưới của cô. Họ đã rất ngạc nhiên vì vị hôn phu của cô ấy lại chính là bạn trai của nó. Họ thương hại nó.
Nhưng mà mọi chuyện cũng dần qua, nó chỉ muốn chết. Vì lòng nó rất yếu đuối. Nó viết thật nhiều những tâm sự lên bàn phím vi tính không hề kết nối với máy tính cho vơi bớt đi nỗi đau và nỗi nhớ anh. Nó biết nó mất anh thật rồi. Nó biết khi anh đã là chồng của một cô giáo của nó thì cũng có nghĩa là không bao giờ trở thành bạn trai của nó nữa. Nó thật sự rất buồn. Những lúc như thế, nó hay vào mạng internet chát, chít giải sầu và tâm sự mọi điều nó nghĩ, nó muốn theo cách ẩn danh. Nó phải quên anh thôi.
Nó bất chợt nhận ra đã mấy tháng rồi nó không thấy có kinh nguyệt. Nó hoang mang nhớ lại lúc anh hôn nó ở đường. Không biết anh có làm gì nó khiến nó có thai hay không? Nó ngao ngán không ngờ đó là nụ hôn đầu tiên và cũng là nụ hôn cuối cùng của anh dành cho nó. Giờ anh có vợ rồi! Nó lo lắng lắm, rồi cũng quyết định bịt mặt đi mua que thử thai. Kết quả không có gì. Mà tự dưng nó đứng bần thần và mong nó có gì? Biết đâu nó lại có lý do để cướp lại anh? Nó thấy mình thật điên khùng! Chỉ là một nụ hôn và một chút va chạm nhẹ về giới tính ở phần hông thì làm sao có thể có thai! Chắc tại suốt thời gian qua nó đã bị căng thẳng quá thôi. Nghĩ lại hôm đó, sao nó lại mặc đồ ngủ ở nhà đi chơi với anh? Đúng là ngốc xít hết chỗ nói. Nó cười ngao ngán đi lấy sách học bài. Ngày mai có tiết kiểm tra.
Ngày ra trường nó mới biết, cô giáo nó đã ly hôn cũng đã rất lâu. Cũng lâu lắm rồi. nó không còn quan tâm đến anh nữa.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét